Đà Lạt - Những sợi tơ dệt nên ký ức.
Người ta thường thắc mắc tại sao nói nhớ về Đà Lạt của ai đó đến gắn liền với một mối tình dang dở. Có lẽ vì đó là vùng đất của tuổi trẻ nhiều mộng mơ nên nó đẹp và mỏng manh nhơ tơ – những sợi tơ dệt nên ký ức.
(Bình minh Hồ Xuân Hương)
Đà Lạt xa xưa mà tôi thường găọ trong một khúc nhạc buồn nào đó là một thứ tình tự hoang dại. Ký ức Đà Lạt gần hơn mà tôi được biết là qua lời kể của một “Cô gái” người Đà Lạt thứ thiệt mà giờ đây cũng ngoài lục tuần . Cứ tới mùa mai anh đào nở, người ấy lại kể về thời nữ sinh trung học . Mỗi lần tan trường, những cô gái với tà áo dài trắng khoác áo len xanh ôm cặp tung tăng đến những bãi cỏ xanh nô đùa rồi nằm xuống cỏ, hướng mắt lên trời ngắm mai anh đào nở bừng từng chùm trên các cành khẳng khiu. Thoang thoảng giữa những câu chuyện nghịch ngợm tuổi ô mại là mùi cỏ non ngai ngái.
(Rặng mai anh đào bên đường Hùng Vương)
Không biết bây giờ các nữ sinh có còn nô đùa dưới gốc mai anh đào ở quanh bờ hồ Xuân Hương, hoặc hai bên đường Trần Hưng Đạo dọc theo dãy biệt thự cổ Cadasa mỗi bận cuối năm hoa rung rinh cười trong gió nhẹ? Nhưng chắc chắn sắc hoa vẫn hồng xao xuyến và đám cỏ xanh non dưới tán cây vẫn tinh khôi như nửa thế kỷ trước.
Tôi là kẻ mộng mơ nên luôn muốn đi tìm hồn cốt thành phố trong những điều bé nhỏ. Ký ức phố núi hiện ra quanh tôi gần gũi lạ kỳ . Đó chính là những cơn mưa phùn ẩm và lạnh đủ để người Đà Lạt khom dáng người và ủ bàn tay mình trong túi áo ấm. Vào tháng cuối năm, sau cơn mưa nặng hạt là bắt đầu chuỗi ngày dài mưa phùn. Mưa không nỉ non cả ngày, chẳng làm ai bực mình hay cảm thấy phiền toái, chỉ nhẹ như phu sương. Mưa thường đến và đi vào buổi sáng hoặc chiều tối. Mưa nhẹ như sương rải trên mặt hồ khiến ai đó bỗng nhớ quay quắt một thời thanh xuân đã từng cùng người thương đi trong cơn mưa phùn qua những con dốc quanh co đường dẫn vào thung lũng Vàng. Tiếng cười của hạnh phúc, của tình yêu, tuổi trẻ vô lo vang lên. Rồi cô gái đưa tầm mắt lên cao và chợt phát hiện ra những ngọn thông trong mưa phùn "những ngọn nến xanh thắp lên".
(Hoa mai anh đào nở rộ)
Đà Lạt là chốn lưu giữ kỷ niệm nên có lữ khách không tìm niềm vui trong sự nhộn nhịp. Có cô gái chọn tầng áp mái ở một biệt thự yên lặng nằm tại con hẻm, trong một khu dân cư phía sau trường đại học Đà Lạt . Mỗi lần nhìn xuống khoảng sân rộng, những bông lựu đỏ luôn làm cô nhớ tới sự rộn rã thời sinh viên. Trong ảnh chiều buông mộng mơ , tiếng vịt đập cánh và ngựa đang hí vang bên kia đồi cỏ, cô gái ngồi ở chiếc ghế gỗ nhìn ra hồ, cả một bầu trời ký ức đang hiện ra trước mắt.
Ga Đà Lạt
Đó là mối tình xưa cũ, đôi trẻ thường chở nhau trên chiếc xe đi dọc hồ Xuân Hương, băng qua quảng trường Lâm Viên, đến đầu khách sạn Đà Lạt Palace rẽ lên con dốc là nhà thờ Con Gà. Một buổi vào giờ lễ chiều, họ ngang qua Xóm đạo, tiếng chuông nhà thờ thường ngày cao vút bị không khí lạnh của Cơn mưa vừa tạnh kéo trầm xuống, tiếng chuông rải đều, lẻ loi và xa xăm. Hai kẻ ngoại đạo bất chợt muốn dự lễ và hòa vào không khí trang nghiêm ấy cùng những con chiên đang hướng lòng về Chúa. Tiếng chuông xứ lạnh cùng cảm xúc nơi thánh đường đã hằn in trong ký ức của cô gái.
Dù Đà Lạt có đổi thay, có khoác lên mình bộ cánh mới với nhiều Công trình kiến trúc thì dịp cuối năm, sắc hồng của Mai anh đào, Cơn mưa phùn và cả tiếng chuông giờ lễ vẫn gợi những hoài niệm êm đềm.
Từ khóa: